Căn nhà nhỏ của vợ chồng ông Vũ Thị Chúc và Bùi Văn Hải với khoảng sân lát gạch kiên cố nằm cuối con ngõ hoang vắng thuộc cụm 4 xã Ngọc Tảo, huyện Phúc Thọ (Hà Nội). Trừ bữa trưa và bữa tối khi con trai và con gái đi làm về, căn nhà hầu như lúc nào cũng vắng lặng. Dù tái hợp sau hơn 20 năm xa cách nhưng cặp đôi chênh nhau gần 60 tuổi hiếm khi nói với nhau câu nào. Sau một thời gian dài lang thang, bà Chuk dần thích nghi với nhịp sống mới sau khi trở về, nhưng vẫn nhớ rằng các con của bà đã sống ở đó.

Bà Wutitchuk sinh ra trong một gia đình nghèo vào năm 1962. Bà nội và anh Hai dễ thương vì mối quan hệ giữa hai bà mẹ. Anh Hải kém vợ 3 tuổi, anh ở nhà vì tính tình hơi đa nghi, yếu đuối quanh năm suốt tháng.

Chúc và chồng cô sinh được một cậu con trai sau khi kết hôn. Vợ trồng lúa, nuôi gà, chồng có lúc sống giản dị nhưng tiếng gọi con cũng khiến anh ấm lòng. Năm 1997, do “hoàn cảnh gia đình nghèo khó”, một người hàng xóm xin cho bà Chúc lên Hà Nội làm thuê.

Sau 21 năm bị lừa ở Trung Quốc và có gia đình mới ở đó, bà Vũ Thị Chúc trở về Hà Nội. Nhóm. Đoàn tụ cùng chồng dần thích nghi với cuộc sống mới ở quê nhà. Ảnh: MT .

“Tôi ghét người phụ nữ này”, đôi khi một người phụ nữ với khuôn mặt hiền lành lại giận dữ chỉ mặt người hàng xóm đã cưỡng bức mình. Đầy bi kịch. “Tôi nhớ hôm đó cô ấy chạy xe đến một nhà hàng lạ và nói rằng tôi sẽ rửa bát và mang bê đến đó, tôi cảm thấy khó chịu khi thấy nhiều người lộn xộn nên định chạy lại, nhưng đó là một con người. Đưa tay ra, “Thưa bà. Chuc nói .—— Ngày hôm sau, cô chỉ nhớ mình ngủ thiếp đi sau khi ăn một bát phở mà họ đưa cho cô, rồi lăn ra ngủ. Ngủ say Khi mở mắt ra, cô đang ở một nơi xa lạ với vô số phụ nữ khác. “Tôi bị họ kéo vào hàng, những người này từ đâu đến, liếc nhìn mặt họ, người ta lại lắc đầu, định kéo tôi đi. Tôi sợ rằng nếu tôi không đi theo họ, tôi sẽ bị tát và đánh. Đi đến tòa nhà, “Thưa bà. Ông Chúc kể câu chuyện cách đây 21 năm, như mới xảy ra ngày hôm qua.

Sợ bị đánh chết, nên sau đó, khi một người đàn ông trung niên quyết liệt quan sát, cô đã nghe lời. Cô được coi là vợ của một nông dân khoảng 40 tuổi ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc, sống với cha mẹ và anh chị em của cô. Cô ấy xa lạ và sợ hãi, không nói được lời nào, đau đớn thay cho những đứa trẻ ở quê mình, ngày đêm chỉ biết khóc. Cô nói: “Lúc đó gia đình họ đối xử với tôi rất tốt và luôn mang theo đồ ăn ngon, nhưng tôi không thể nuốt trôi. Ba tháng sau, cô ấy ngừng khóc và bắt đầu bỏ nhà đi làm với gia đình. Nhưng dù ngày hay đêm, cô vẫn bị chồng giam cầm như một tù nhân. Cô ấy nói: “Tôi chỉ có vài phút vào phòng tắm mỗi ngày để tắm.”

Trong hai năm qua ở Trung Quốc, cô ấy đã sinh một bé gái. Sau khi sinh mẹ bị rong kinh kéo dài, cơ thể teo tóp. “Chồng tôi, chị gái tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng ‘anh ấy’ (chồng tôi) không cho phép tôi vì ‘tôi không có tiền’. Tôi nghĩ mình không thể sống như thế này được”, cô nói. May mắn thay, vài tháng sau, sức khỏe của ông đã hồi phục. Nhưng cô gái đã chết vì bệnh tật. Không lâu sau, cô Chuk sinh một bé trai.

“Tôi không gặp bất kỳ người Việt Nam nào ở đó, và cũng không thể gọi điện cho ai. Nhiều lúc tôi cảm thấy khó chịu và hắt hơi liên tục, nghĩ rằng mình không biết chuyện gì đang xảy ra. Về sau thì đúng là như vậy”, cô thấp thỏm. Nói. —— Cô Chuk nói rằng khi chồng cô ở Trung Quốc, cô không bao giờ có tiền, và thỉnh thoảng chồng cô sẽ trả lại tiền cho cô. Tiền ăn. Là người tự nhiên, cô không hối tiếc. Nhưng cuộc sống chỉ yên bình được bao lâu. Vài năm sau, anh ta kết hôn với một người phụ nữ khác và thường xuyên đánh đập cô. Bà nói: “Ông ta kéo tôi vào phòng, khóa cửa và đóng sầm lại như kẻ thù.” Hàng xóm từng nghe thấy tiếng đá, đá, la hét và khóc từ nhà bà nên chạy đến. Cho cảnh sát. Người chồng bị bắt vào tù vì làm tổn thương vợ. Dọn về sống với vợ mới, mặc kệ bà Chúc và con trai tự chăm sóc nhau. -Con này ngoan lắm, rất thương mẹ. Khi ra ngoài làm việc, cô ấy nói: “Nếu con chạm vào mẹ con, hãy yêu cầu cảnh sát bắt con.” Chu Ke kể về cậu con trai 19 tuổi ở Trung Quốc mà nước mắt lưng tròng. Năm 2016, cô đã gây bất ngờ. Anh được cảnh sát Trung Quốc “cứu” và đưa về Trung Quốc. “Tối người ta đưa nó đi chơi. Mình gọi điện bảo không được, chỉ vơ vội mấy bộ quần áo. Đang chuẩn bị chụp ảnh, tài liệu có địa chỉ, số điện thoại của các con thì bị chồng lôi đi đốt”, chị ngậm ngùi. Nói. Cô trở ra xe ở quê nhà mà lòng hốt hoảng, như bị áp giải ra nước ngoài.

Anh Hai đi rồi kể từ ngày vợ về. Ở nhà, ít khi đi lạc. Ảnh: MT .

Bà Chuk được trao giảiHọ trở về nhà cha mẹ ruột của mình, nhưng họ đều đã chết. Sau khi nghe mọi người kể lại câu chuyện của mình, cô mới nhận ra bên kia mình đau đớn nhường nào, bố mẹ cô ở quê cũng khổ không kém. Trong 21 năm qua, trong nước đã xảy ra xung đột giữa hai nước. Thì ra cô hàng xóm nói với gia đình chồng là cô đã tự ý trốn đi làm, mặt khác lại nói với bà nội rằng Chúc bị gia đình chồng đánh đập, đuổi ra khỏi nhà. Hai bên hiểu lầm nhau, tố nhau và chỉ chịu rút đơn kiện sau khi hàng xóm và chính quyền can ngăn. -Người thiệt thòi nhất có lẽ là Chúc, cô Bùi Đường. Chàng trai 28 tuổi nhớ lại ngày cuối cùng được gặp mẹ: “Hôm đó, mẹ cho hai gói kẹo và dặn ở lại nhà một lát. Bà sang nhà bà ngoại chơi một lát rồi bà về. Và từ đó mãi mãi”. Biến mất. ”Dương nói.

Mẹ, hai cha con ít nói chuyện với nhau, rau cháo kiếm tiền chơi mấy thánh ngoài đồng thuê đất. Sau cái chết của bà nội vào năm 2011, căn nhà dột nát này càng trở nên hoang tàn, kể từ đó, anh Hai ngày càng buồn tẻ, không có công ăn việc làm, suốt ngày rong ruổi ngoài Bắc trong làng, khổ cực. Để tìm mẹ của mình. Năm 2013, để tiết kiệm, anh ta lên Lào Cai, tìm cách vượt biên, thuê phiên dịch và lái xe đến khu vực có buôn bán phụ nữ Việt Nam. Sau 10 ngày tìm kiếm, hết tiền, Dương đành phải về nhà với hy vọng gặp lại mẹ.

– Sau đó, khi đang làm việc ở Sài Gòn, gia đình cô ấy gọi điện thông báo là Dương đầy tức tối và thương cảm, tôi chỉ muốn về ngay, hơi buồn một chút. “Thấy mẹ cũng hơi ‘ngại’ nhưng mẹ đi lâu quá rồi nên tình cảm cũng vơi dần.” 21 năm vắng bóng, tôi thấy mình không còn một vòng tay ôm. Lúc đó mẹ cô còn choáng váng, không nói được tiếng Việt, thậm chí có lúc còn nuốt cả câu tiếng Trung.

Dương đến để cô ấy sống với bố. Anh không còn trở về miền nam nữa, và ở lại chăm sóc mẹ. Sau khi ở nhà vài tháng, bà Chuk tiến bộ hơn, hàng xóm đến chơi bà dần nhận ra mọi người và bắt đầu nói lại tiếng mẹ đẻ. Nhìn thấy người hàng xóm nói dối mình hàng ngày, cơn tức giận của tôi nổi lên. Gia đình bà xem xét việc khởi tố và bồi thường thiệt hại nhưng hàng xóm can ngăn, vì đã lớn tuổi, thường xuyên đau ốm nên bà không muốn khởi kiện. Nơi vợ chồng chị Chúc sinh sống cho biết, sau khi bị lừa bán sang Trung Quốc, chính quyền địa phương đã giúp đỡ, coi như gia cảnh bần hàn nên cả hai được cắt giảm tiền chữa bệnh.

Trong căn nhà hai phòng ngủ trống trải với vài món đồ từ những năm 90, ông Hai nhìn ra xa, quay lại và mỉm cười một mình. Anh không còn lo lắng về việc trôi dạt, mà ở nhà, khi anh có thể nấu ăn, dọn dẹp sân và hè. Bà Chúc thu dọn ruộng thánh một ít, thỉnh thoảng ra đồng cắt cỏ, bón phân. Vợ chồng anh Dương bận chợ búa nhưng ngày hai bữa cơm nước với bố mẹ. “Tôi muốn chăm sóc mẹ suốt đời. Nhưng bà ấy nói không thích ở nhà và nhất quyết muốn sống ở Trung Quốc với ‘cậu bé'”. Yang nhìn mẹ và chia sẻ .—— Wang Lin

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *