Chị Hà Anh, sinh năm 1984 tại Tulin, Hà Nội, đã kết hôn với người chồng bằng tuổi Đặng Trần Thủy được gần 10 năm. Họ đã từng xảy ra nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống gia đình, và kết cục là chị “chết đi sống lại” khi bị chồng đánh. Nhưng cú sốc này đã khiến chị suy nghĩ, thay đổi lối sống, cư xử rất giống chồng. Hiện nay, chị là chuyên gia tâm lý hôn nhân và gia đình tại Hà Nội. Đây là một phần trong quá trình thay đổi cách nhìn của cô về cuộc sống.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống lứa đôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Chúng tôi đến với nhau, giống như không có tình yêu khác, không có đam mê và ồn ào. Chỉ mất sáu tháng kể từ khi bắt đầu kết hôn. Mọi thứ ban đầu rất ổn, anh và em rất vui và hạnh phúc.

Nhưng khi tôi sinh đứa con đầu lòng vào năm 2008, cuộc sống bắt đầu thay đổi. Con cái, công việc chung và áp lực gia đình khiến những cô gái như tôi cảm thấy quá sức khi 25 tuổi. Đặc biệt là về tài chính, nhiều tiền hơn đã được chi tiêu để có con.

Có lần chồng tôi mở két sắt thấy có rất ít tiền, không có gì để đòi nên anh ấy chỉ có thể nói “mang ít tiền về”. . “Tiền, sao còn chưa tiêu?” Nghe anh ta nói vậy, tôi rất thích thú, như thể mình đi phung phí tiền hay cho người khác. Anh còn nói tôi chẳng có công lao gì, vừa ăn vừa bế con đã khiến tôi mệt mỏi.

Ba năm sau, áp lực gia tăng và đứa con thứ hai ra đời. Không cần phải làm bất cứ công việc gì, chỉ cần chăm sóc hai con. Chưa kể làm việc nhà, bán hàng, làm bài tập … ngày nào cũng vậy, chuyện này diễn ra thường xuyên, lặp đi lặp lại như thế này.

Bà xã Hạ Anh rất hạnh phúc bên hai vợ chồng 9 Con gái lớn 6 tuổi … Chồng tôi làm nghề xây dựng nên suốt ngày bận rộn. Mỗi lần về nhà là lại chơi, không muốn giúp vợ, không thay quần áo nên bị ném về nhà. Chuyện vặt vãnh này khiến mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng.

Khi lên đến cao trào trong giấc ngủ, anh mơ và gọi tên một cô gái khác. Tim tôi như ngừng đập, tôi yên lặng lắng nghe, không dám thở mạnh, vì tiếng nói của anh sẽ không còn nữa. Rồi cả đêm trằn trọc không ngủ được. Trong lòng bất mãn. Buổi sáng, tôi hỏi anh ấy, và anh ấy nói rằng anh ấy không làm gì sai.

“Dựa vào anh, mặc kệ anh nghĩ gì, tôi không có việc gì.” Anh bước đi khỏi tôi, để lại một chút kiềm chế. .

Trong đầu em có nhiều câu hỏi muốn anh giải đáp nhưng chỉ nhận được vài câu từ em như “Em làm lại lần nữa” hay “Em chán anh quá, anh để em yên. Ở lại “, tôi không thể tập trung vào việc phải làm. Tôi đã cố gắng kiểm soát bạn, đi đâu, làm gì, với ai, lục ví, lục điện thoại, hy vọng tìm thêm bằng chứng, đi đâu, tôi đã Để ý xem anh ấy có đang theo dõi ai không … thì mình theo dõi chồng. Khi quá tức giận, anh ấy la lối, mắng nhiếc tôi “khùng” và nói: “Xấu hổ lắm mới có một người vợ như tôi”. -Một hôm, hai đứa cãi nhau, cãi vã. Anh ta không kiềm chế được nên đã đánh con, với động cơ bênh vực con, hai vợ chồng cãi vã. Mọi thứ bắt đầu từ từ mất kiểm soát. Anh ta đá vào mặt tôi, gục mặt xuống giường, đấm đá tôi. Mắt tôi hoa hết cả lên và tôi không thể nhìn thấy gì nữa, rồi tôi từ từ ngã xuống và nằm trên sàn.

Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường, toàn thân đau đớn, sờ soạng. Nhìn vào gương, tôi thấy mặt mình bầm tím và bê bết máu. Khi đó tôi đã phát điên. Tôi khóa trái cửa, chặn rất nhiều thứ rồi bắt đầu gõ cửa mọi thứ trong phòng, từ ảnh cưới đến lọ hoa. Cắt hết quần áo rách của chồng.

Tôi không tin hoặc không chấp nhận rằng bạn có thể đánh bại tôi như thế này. Tôi đã mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi hận mình, hận chồng.

Cô Haan từng muốn tự tử sau khi chồng cô bị sốc.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch tự tử. Nhiều người đến từ đó, họ gõ cửa và gọi tên tôi, tôi không mở. Sau đó, họ tìm cách phá cửa. Tôi nghe thấy tiếng đứa bé hét lên: “Mẹ ơi, đừng chết”. Rồi mọi người lao vào, người thì ôm lấy tôi, người thì khóc, người thì làm việc nhà.

Sau đó, hai vợ chồng trở lại bình thường. Nhưng kể từ đó, tôi trở nên thu mình, trầm tĩnh, ít cười hơn, cởi mở và hay khóc một mình. Cặp đôi cũng hầu như không giao tiếp.

Mỗi khi tôi bước vào căn phòng này, tôi cảm thấy sợ hãi. Nhất là khi tôi đang nằm trên giường, chỉ cần một tiếng động nhỏ là tôi đã hôn mê. Cơ thể lúc nóng lúc lạnh. Ảo tưởng, tưởng tượng, sợ hãi. Tôi đến Bệnh viện Bahmay của Khoa Tâm thần để điều trị. Bác sĩ nói tôi bị trầm cảmSai lầm – Kể từ ngày đi thi, tinh thần tôi suy sụp, xấu hổ, mặc cảm, tự ti càng tăng nên tôi ít gặp người khác. Tôi quyết định ly hôn và trở thành mẹ đơn thân. Tôi không có tình cảm với chồng mình. Tôi không hạnh phúc khi ở bên anh ấy.

Hôm đó tôi định lấy vali thì anh ấy nói hôm nay gia đình chúng tôi đi chơi. Hai đứa trẻ nhảy cẫng lên vì sung sướng và hạnh phúc. Chúng tôi đã có một ngày vui vẻ trong một thời gian dài. Nhìn thấy chồng chơi với con mà tôi không kìm được nước mắt.

Sau chuyến đi này, tôi bắt đầu suy nghĩ về bản thân một cách nghiêm túc. Tôi gác chuyện ly hôn sang một bên và quyết tâm hàn gắn. Tôi đến gặp chuyên gia tâm lý để tham khảo ý kiến, rồi đến các lớp phát triển, lớp tâm lý, rồi tập thiền, yoga … Tôi nhận ra mình thiếu kỹ năng, không biết chừng. Đối phó với các tình huống dẫn đến xung đột ngày càng tăng.

Đối với tôi, tôi học cách yêu và trân trọng bản thân mình. Với chồng, tôi học cách trở thành một người vợ phù hợp. Tôi sẽ chủ động nói những gì bạn muốn nghe và những gì bạn muốn nhận được. Nhìn anh cười em cũng muốn chúc mừng, em vui lắm, có thêm động lực để cố gắng.

Tôi học cách nhìn nhận và nhận ra những việc nhỏ nhất mà anh ấy đã làm, và anh ấy tích cực thể hiện thành tích của mình, điều này khiến tôi chìm sâu vào câu chuyện. Tôi đã học cách nấu ăn và tạo ra những bữa ăn ngon, anh ấy thích để đồ ăn ở nhà và ít đi ra ngoài.

Ngược lại, tôi luôn muốn biết tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như thế này, hay tại sao em lại nói thế? Tôi bắt đầu hỏi “Làm thế nào?”; “Làm thế nào tôi có thể làm cho bạn hạnh phúc? Tôi có nên tăng hoặc giảm các loại gia vị yêu thích của tôi?” … – Bà Haan thay đổi cuộc hôn nhân và làm cho chồng của bà rất tích cực.

Chồng tôi cũng thay đổi nhiều, quan tâm đến vợ con hơn, chủ động hỏi vợ khi nào làm, mua đồ, chủ động hỏi vợ chuyện chăn gối … Anh cũng dành nhiều thời gian cho vợ con đi du lịch. Đi du lịch, đặc biệt đừng bực bội hay nói to. – Vợ chồng tôi rất hiểu, thông cảm và chia sẻ những điều lớn nhỏ trong cuộc sống. Tình yêu chúng tôi có được bền chặt hơn tình yêu lúc đầu. Tôi rất hạnh phúc. Bây giờ tôi đã hoàn toàn bình phục và tôi không có triệu chứng hoặc triệu chứng.

Tôi càng nghĩ về nó, “Bạn muốn một cây táo to khỏe. Bạn không thể trồng táo ngon và sử dụng cây ổi làm thức ăn.” Đường đi của cây táo. Tôi có quả táo ngon mà tôi muốn.

Anh Đặng Trần Thủy, chồng Hà Anh cho biết 10 năm qua là một quá trình dài để hoàn thiện cuộc sống hôn nhân của vợ chồng anh. Sau biến cố, cả hai đã có những thay đổi lớn, giúp họ có được cuộc hôn nhân hạnh phúc như bây giờ.

Nhớ lại kỷ niệm đau buồn khi dùng bạo lực với vợ cách đây 5 năm, anh nói: Đúng, tôi nóng nảy quá nên đã đánh thức con quái vật trong lòng, xin lỗi vợ và xin cô ấy tha thứ cho cuộc hôn nhân của tôi. Nó đã không bị vỡ vì điều này. Với mọi người, tôi cũng thấy vui và tự hào về cô ấy.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *