Ba tháng qua, vợ chồng ông Trần Kiệm và bà Loan (66 tuổi, 61 tuổi) vẫn nhớ người con nuôi Bùi Minh (49 tuổi) trở về nhà sau 24 năm thất lạc. . Vợ chồng anh không trực tiếp chăm sóc cháu, chỉ thấy trống trải, có thời gian gọi điện hỏi thăm rồi ngồi xem di ảnh con, mong cháu Minh hạnh phúc ở nơi ở mới. Hai ông bà cũng dự định sắp xếp công việc để về thăm con trai càng sớm càng tốt. – – Gia đình ông Kim có một nhà máy đường mè nổi tiếng ở thị trấn Donghe, Guangsan, nhưng cuộc sống rất khó khăn vào những năm 1990. Do sản xuất chậm nên Có năm người con nên hai trai ba gái đều còn nhỏ. Để tiết kiệm, chị Loan phải nấu một nồi cơm to, cả nhà chỉ ăn được dăm ba bữa.

Bố mẹ Minh ở cách Mộ Đức ở huyện Quảng Nghĩa hơn 300 cây số, khi mất thì các con còn rất nhỏ. Cuộc sống của 3 anh em này phải phụ thuộc vào nguồn thu nhập ít ỏi từ việc mò cua bắt ốc đã giết chết người anh ruột của họ là ông Engem (nay đã 55 tuổi). Anh Minh không được đi học. 15 tuổi, anh phải vào Nha Trang làm thuê kiếm sống qua ngày.

Anh Minh mặc áo đỏ khi đoàn tụ cùng gia đình. Ảnh: NVCC

Trước đây không có chuyện gì nhưng Minh vẫn bắt xe Bắc Nam về quê. Sau khi đến ba tỉnh Quảng Tây, nhà xe bị phá bỏ. Minh không nhớ đường về nhà, không còn cách nào khác, Minh cứ loanh quanh đi xin ăn, rồi bị đánh đến mất trí nhớ, hoảng sợ.

Giữa năm 1994, anh phát hiện mất nồi cơm điện. Ông Kim cho rằng ban đầu cháu đi lại không bình thường, có thể do con mèo lần mò nên che chắn kỹ hơn. Mọi nghi ngờ vẫn không còn nữa. Chính con trai lớn của cô sẽ luôn tìm ra hung thủ, hơn cô 6 tuổi. Nghe lời tâm sự của anh hàng ngày đang đi học về thấy một người đàn ông van xin nên về nhà mang cơm cho anh ta và anh ta muốn chở tôi đi gặp mặt.

Vừa nhìn thấy một gã gầy gò, mặt mũi lấm lem, quần rách áo tơi, nhìn thấy kẻ lạ mặt cười cong lên, trông sợ hãi, ông Kim thương nó lắm. , Đưa cháu về nhà tắm rửa và hỏi thăm người thân. Minh không nhớ được gì và chỉ nói được tên mình, tên bố mẹ. Anh ấy cũng bị choáng nên cần giúp ăn uống và tắm rửa.

Ông Kim (giữa) cho biết ông Engem đưa 50 triệu đồng nhưng vợ chồng ông không nhận vì cháu đã lớn. Minh là niềm hạnh phúc của cặp đôi này. Ảnh: NVCC

Được sự đồng ý của vợ, anh đã trình báo chính quyền địa phương và nhận Minh làm con nuôi. “Chính phủ của họ không đồng ý. Bác sĩ nói rằng anh ta bị bệnh tâm thần, nhưng tôi phớt lờ anh ta.” Tôi phải giúp anh ta. Nếu không, nó sẽ chết đói và bị đánh đập ”- Kim nói. Kể từ đó, dù là lớn nhất nhưng Minh vẫn được gọi là em do cần được bảo vệ và chở che.

Minh thích nghi trong ngôi nhà mới Sớm nhưng con lại hay đau ốm, chỉ biết ngồi một chỗ ăn uống, tắm giặt phải nhờ người khác giúp, một mặt vợ chồng chị Loan thay nhau chăm con, một mặt lên kế hoạch khôi phục cội nguồn. Cho biết: “Có lẽ gia đình anh ấy cũng đang tìm anh ấy nên chúng tôi không thể im lặng được. “Nghe tin anh Min quê ở Mộ Đức, huyện Quảng Đức, Kim đã bắt xe đi tìm, đến nơi thì nghe công an và chính quyền địa phương xác nhận là không có ai gặp trường hợp như Minh nên bố anh mới về. Về đến nhà, tôi tưởng anh ấy đã nhớ nhầm. – Suốt 24 năm liền, vợ chồng anh ấy đi khắp nơi, bằng nhiều cách khác nhau để xem bói, mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra, nhưng điều này không thành. : “Có lẽ anh ấy có duyên với vợ chồng tôi. “Và quyết định dành toàn bộ thời gian để chăm sóc Miên thật tốt.

Mỗi khi nhớ Miên, vợ chồng ông Kim chỉ biết đến những bức ảnh gia đình ông cụ. Ảnh: NVCC

Ông Nghiêm trong anh Anh Minh luôn đợi ở quê, không thấy anh trai ở nhà, lo lắng lắm, chỗ làm của anh Minh không có mối liên hệ tốt với một số người quen nên anh đi tìm khắp nơi. . Có lần, tôi bắt xe từ Sài Gòn ra Bình Thuận, thấy một người giống Min, tôi vội vã đến gặp nhưng không phải vậy. -Tháng 9/2016, Minh bị tai biến chỉ mong được gặp người thân một lần. Vợ chồng chị Lư An nhìn con trai nằm trên giường bệnh mà đứt từng khúc ruột.

Gia đình họ thay nhau sống trong bệnh viện để chăm sóc. Kế hoạch của Minh, đồng thời lên kế hoạch giúp đỡ anh ta một lần nữa. Con trai út được sinh ra tại nhà. Ông Kim phụ trách hỏi thăm thông tin khắp nơi. 5 em còn lại đăng thông tin lên trang cá nhân, cầu cứu cộng đồng mạng. Đồng thời, ông Engim và người thân của ông đã tìm kiếm ông qua mạng xã hội khắp ngôi nhà.

Trong một năm điều trị, sức khỏe của Ming cũng đã được phục hồi và anh ấy đã được xuất viện.Khi đó, ông Engim nhìn thấy bức ảnh chân dung người anh trai mất tích của mình trên Internet, và ông đã hét lên sung sướng. “Mẹ nó mất khi nó mới hơn một tuổi nên nó khổ từ nhỏ, tìm không được thì xin lỗi bố mẹ”, anh Nghiêm nói. Ông Kiểm cho biết: “Vừa nhìn thấy các anh chị ở cửa, thằng bé mừng lắm, chạy vào ôm chầm lấy.” Nhìn thấy bà Ron đoàn tụ với người thân, bà Ron chỉ biết quay lại giấu những giọt nước mắt hạnh phúc. “Bao nhiêu năm nay, anh ấy không hề nhắc đến gia đình, muốn gặp mặt. Nhưng anh ấy chỉ nhớ tên mình, tên bố mẹ và hiện ở đâu. Chỉ sau khi gặp vợ chồng anh Nghè tôi mới biết tình hình của anh ấy. Cô Lorne nói: “Chú của anh ấy vẫn ổn. Trong suốt thời gian tìm kiếm, tôi đã nghĩ rằng anh tôi không còn nữa, nhưng tôi đã nhầm. Njim nói.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *