Chị Nhữ Thị Thảo (sinh năm 1987, hiện đang sinh sống tại Phú Thọ) có dòng trạng thái “Nếu một ngày chúng ta buồn chán” được lan truyền rộng rãi trên Facebook, với hơn 26.000 lượt thích, hơn 14.000 lượt chia sẻ và gần 6.500 bình luận. Nhiều người đã rơi nước mắt khi đọc dòng trạng thái của cô, vì nó chạm đến cảm xúc thật của họ, và họ nhìn thấy nhân vật của chính mình trong câu chuyện này. Khi hai người đứng trước bờ vực ly hôn: “Đây có thể là sự kiện lớn nhất trong cuộc đời tôi. Vì mọi mâu thuẫn vợ chồng. Trước đây, người chồng đều giải quyết qua chuyện nhưng lần này không thể đối mặt với nhau nên chúng tôi im lặng” – Chị Thiều cho biết thêm: “Tôi rất quan tâm đến chồng, nhưng ham kiếm tiền, bận bịu, nhiều khi bỏ qua khiến chuyện ấy mất lối, sau sự việc tưởng chừng như sắp chia tay, vợ chồng tôi càng yêu nhau hơn. Chồng tôi biết kinh doanh hơn, hai vợ chồng đã dung hòa mọi chuyện và tin rằng dù công việc đến đâu thì cũng phải tiến lên, cùng con cái vun vén cho gia đình ”. Thảo kết hôn với chồng kém 2 tuổi vào năm 2010. Bạn hiện có hai bé trai, bé đầu gần 5 tuổi và một năm sau. .
Bà Shao và chồng trở nên hăng hái hơn sau khi sự việc xảy ra. Thảo “gây sốt” trên mạng xã hội – đã có lúc vợ chồng tôi không thể mỉm cười với nhau sau một trận cãi vã. Chỉ sau vài phút, những điều trước đây đã mỉm cười. Khoảng thời gian này, nó im lặng, chết ngạt. Không ai có thể nói những lời thân thiện. Tránh mặt nhau, không muốn chạm vào nhau ngay cả khi ngủ. Tự nói chuyện với chính mình đã kích động một trận chiến bằng lời nói. ——Tôi thường nói rằng đối với tôi, im lặng là chết. Đến lúc đó, vợ chồng tôi thực sự chết mê chết mệt. Nó chỉ kéo dài một tháng, và thông thường, ngay cả sự thích nghi tồi tệ nhất cũng chỉ xảy ra vào ngày thứ ba khi hai vợ chồng ngủ cùng nhau. Tuy nhiên, trong một tháng, không ai có thể xem mình bình thường. Tôi nghĩ mình chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách trong sạch nhất.
Rồi một đêm, chồng tôi lắc lư một tiếng, rồi in đơn ly hôn cho tôi. Người chồng nói:
– Bỏ nhau đi. Tôi không thể chịu đựng được.
Tôi không thể hiểu lý do, ngay cả bản thân tôi cũng không nghĩ ra, nhưng là phụ nữ, luôn muốn giữ một gia đình trọn vẹn cho các con của mình nên mới sống như vậy. Thôi.- — Tôi không ngạc nhiên, bình tĩnh cầm chữ ký: Tôi đồng ý!
Chồng tôi lặng lẽ lấy lá đơn từ trong cặp đi học. Ứng dụng chỉ ra rõ ràng rằng những đứa trẻ sẽ được chia đôi. Mỗi chúng ta đều đang nuôi dạy một đứa trẻ.
Cả đêm chúng tôi không ngủ. Mắt tôi trong veo và tôi sẽ không nghĩ gì đến ngày mai. Về phần chồng tôi – anh ấy đã khóc. – Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của cô ấy. Rõ ràng là anh đã cố gắng lùi lại, nhưng không thành công, sau đó anh bật dậy lao vào phòng tắm, không nhớ mình đã ở đó bao lâu, chỉ biết rằng khi quay lại thì mắt anh đã đỏ hoe. Tại sao bạn lại khóc, đó không phải là ý của bạn sao? Tại sao em vẫn còn đau, em đồng ý giải phóng những gì anh muốn.
Chồng tôi ngẩng đầu lên với ánh mắt chật vật:
– Anh yêu em nên mỗi người một phương, không thể ở bên nhau. Tôi sẽ nhớ bạn rất nhiều.
Rồi anh ôm cô, cố gắng kìm nén tiếng khóc của cô. Tôi đứng dậy mà không khóc.
Khi cuộc sống đến điểm bất hòa, chúng ta phải đi. Không phải vì ai, không phải vì ai đó đã phản bội tất cả mọi người, mà vì chúng ta không thể vượt qua được áp lực cuộc sống. Tôi cũng đã từng nói với anh ấy rằng: Người mà tôi buông tay hay ôm ấp đều rất hung dữ. Anh ấy hiểu… và chồng tôi đã chặn Facebook, bất kỳ người xem nào cũng có thể thấy tôi viết một thời gian và không còn tag anh ấy nữa. Chúng tôi được tách ra và mọi người có một phòng. Tôi nhắn cho chồng:
– Anh đừng đăng xuất Facebook, em muốn gặp anh, anh chăm chỉ up ảnh của em, và anh sẽ cho em gặp nhau mỗi tuần một lần. Xin lỗi, chúng tôi không thể giữ được tình yêu này.
Bây giờ tôi đang khóc.
Ngày hôm sau, chồng tôi nhắn tin:
– Tôi đã đi làm và tôi đã nộp đơn ra tòa. Họ đã chỉ định một tòa án 15 ngày để giải quyết vấn đề này. Lúc đó chúng ta sẽ tạm xa nhau, sau này anh sẽ thuê nhà ở để tiện cho em và các con. Tôi … tôi lại bị ốm sau khi anh ấy đến, tôi thu dọn đồ đạcBảo mẹ chồng đưa đi Hà Nội khám sức khỏe. Truyện này sẽ rất suôn sẻ trong thời gian tới. Chồng tôi chuyển tiền vào tài khoản của anh ấy, rồi nhắn tin:
– Anh sẽ gửi sau .—— Được rồi anh, anh và em đi ngay.
Chồng tôi im lặng. — Mọi thứ là để chia ly. Không có bất kỳ lý do gì, bạn có thể không còn bên nhau. Tên tôi là taxi, và tôi ôm con trong tiềm thức và bước tiếp. Đi được nửa đường, tôi phát sốt, rồi ném lên xe, mặt tái mét. Vào những ngày lạnh giá. Tôi vội vã lên xe chạy về Bệnh viện Nhi Trung ương. Tại sao lại trở nên như thế này? Tình yêu 6 năm qua trải qua bao gian nan thử thách, tình yêu ngọt ngào thoáng qua là hết?
Thủ tục làm thủ công. Tôi khóc, bác sĩ hỏi gia đình tôi ở đâu và đưa họ đến chở tôi đi. Lúc đó, tôi vẫn nhớ khi hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa trẻ chạy xung quanh với đứa trẻ trên lưng. Trẻ khóc bế trẻ và tự động viên mình. Quay sang một bên, ai cũng có đủ cha mẹ ở bên. Tôi đã rơi nước mắt.
Có vẻ như chúng ta đã sai ở đâu đó. Dường như chúng ta đã để cho nhau và con cái phải khổ sở vì sự ích kỷ của mình.
Dùng tay ôm nách, bế trẻ vừa bú vừa khóc. Những hình ảnh lúc đó chắc hẳn rất đáng nhớ. Tôi bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc uống rồi khỏi. Tiến vào túi lấy điện thoại thì hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng. Đã gần mười giờ tối
anh gửi tin nhắn:
– anh nghe điện thoại. Bạn và tôi đâu? Bạn sai, và bạn cũng sai. Bạn đang đi đến ngôi nhà đó. Anh đang ở đâu, em đến đón.
Tôi không thể kìm được nước mắt trong hành lang của bệnh viện. Nhắc chồng tôi:
– Tôi đang ở bệnh viện nhi và tôi bị ốm. Kỳ thi kết thúc. Bây giờ tôi chỉ mang theo điện thoại .—— Tôi cũng bắt xe của con về nhà, về đến nhà, thấy tủ của con trống trơn, không thấy con ngồi trên kệ sách như mọi khi, tôi sợ hãi. Em đã gọi điện cho anh nhưng em không nghe máy, em càng lo lắng và thấy mình ngu ngốc … Em về đi, mai anh đến lấy hồ sơ.
Tôi hiểu tâm trạng của chồng, có lẽ với tôi.
Tôi tắt máy, lòng không nặng trĩu, dù sao thì tôi cũng cần phải về nhà. Tình yêu luôn tồn tại, nhưng chúng ta bận rộn lo lắng quá nhiều và dồn hết sự kiên nhẫn cho mối quan hệ với người khác. Còn phải lo cơm áo gạo tiền, còn yêu thì lo .—— 12 giờ tối mới về nhà. Cả nhà lăn ra ngủ, chồng tôi ngồi ôm con nói:
– Ra quán ăn bát cháo nóng (quán cháo ngay cạnh nhà). Vì bụng tôi bây giờ đang réo. Sau khi dọn dẹp phòng ngủ, đặt con lên giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu rồi khóc, chồng tôi ôm chầm lấy tôi nói:
Tốt, ngoan. Phụ nữ không chán ngủ. Rất tốt, rất tốt … Sau một tháng im lặng, đây là một cái ôm rất tốt của chồng!
Ừ thì đôi khi không cần đến người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng lại rơi vào cảnh ly hôn muốn dứt áo ra đi của người kia. Cuộc hôn nhân dù có đẹp đến đâu thì số lần ly hôn tối đa mà người khởi xướng yêu cầu là 100, trong khi “giết” được đối phương phải mất hàng chục lần. Bởi vì tất cả chúng ta đều có những thiếu sót. Sống chung một nhà, thân phận và tính cách đều bộc lộ hết, nhiều khi lấy nhau về cũng tiếc. Tôi chắc chắn rằng tất cả các bạn đều cảm thấy giống nhau ở một mức độ nào đó. Để giành được khoảng thời gian tuyệt vời này, chúng tôi sẽ hiểu và cảm thấy hạnh phúc. Nếu không, chúng ta sẽ mất nhau mãi mãi khi tuổi trẻ mãi mãi, mất đi những năm tháng yêu nhau và cần nhau nhiều lắm!
Mọi thứ trong cuộc sống đều có giá của nó. Cái giá của nắm tay tuổi thanh xuân bão táp là bao nhiêu. Hy vọng mỗi chúng ta có thể nghĩ đến, khi muốn dừng lại, chúng ta hãy xem xét lý do tại sao chúng ta bắt đầu! Hãy nghĩ về khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau! Bây giờ hôn người đàn ông bên cạnh chúng ta đi ngủ.
Tuệ Minh
Bài viết cùng tác giả Nhữ Thị Thảo:
Chân dung người vợ trên bàn tiệc của chồng sau khi sinh con. Cô dâu đã tròn 6 tuổi. ‘Chiếc lông hồng nhạt đến từ tương lai của bà mẹ hai con’ Gửi bà ngoại ‘từ mẹ của hai cậu con trai