Trời bắt đầu mưa to, bà Trần Thị Lung (75 tuổi, xóm Trà, thôn Mộ Đạo, xã Đạo Đức, Bình Xuyên, Vĩnh Phúc) vội vàng nhặt những tấm ván nhựa cũ nhặt được trong làng. Ngoài đường, phủ đầy đống gỗ ngoài sân. Bà thở dài: “Mùa mưa đến rồi, củi ướt thì nấu bằng gì được.” Nói xong bà lấy ít cỏ, vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay là ngày rằm nên chị vừa đổi bữa cho các con vừa mua rẻ cho các con ở chợ. Bà cười bảo: “Cả tháng chỉ ăn được 1-2 ngày đậu phụ thôi.” Căn bếp tối om, mùi phân gà, phân chó bốc lên nồng nặc.
Trong làng ai cũng biết nhà cô Long, vì có 5 người tâm thần không bình thường. Anh trai nuôi của chị là Nguyễn Văn Đắc (SN 1978) bị bệnh tâm thần phân liệt, ít ở nhà và sống lang thang trên xóm dưới. – Bà Chen Shilong chăm sóc con nuôi về mặt tinh thần. Tâm thần phân liệt, con gái có hình dạng não bất thường và 3 cháu nội thiểu năng trí tuệ. Ảnh: Hải Hiền .
Con gái chị Vũ Thị Sơn (SN 1970), quần áo lấm lem, mặt mũi, tay chân lấm lem, đội nón lá vẫn đội nón ra đường. . Đụ gà, cô nói với mẹ chồng. “Tôi đi bắt ốc.”
“Suy nghĩ của anh ấy cũng có vấn đề. Trước khi xảy ra tai nạn ở nơi làm việc, chân anh ấy vốn đã nhanh nhẹn, định bắt ốc. Nhưng bây giờ đôi chân anh ấy mất đi chức năng. Anh ấy nói bỏ đi, tôi làm việc khác chứ không biết đi đâu, về nhà tay trắng ”, bà Long thở dài. —— Ông Vịt được bà Long và con trai ông nhận nuôi. Vợ, vì họ vẫn còn rất phổ biến. Năm 3 tuổi, cô phát hiện anh không thông minh như một đứa trẻ cùng tuổi. Ai đi ngang qua nhà, Vịt sẽ giơ tay chào, em sẽ rủ đi chơi cười tinh nghịch. Bà Nguyễn Thị Luận, Chủ nhiệm ấp Trại cho biết: “Cháu Đắc được mẹ nuôi cho đi học, nhưng cháu học hai, lớp ba rồi tự ý bỏ học. Một số người trong làng truyền nghề cho anh nhưng anh chỉ làm những công việc đơn giản như bốc gạch, đánh vần chồn … Lương chỉ đủ nuôi sống bản thân.
Năm 20 tuổi, anh được bà mối xóm Đà. Ông Kế nên duyên với vợ người con trai hàng xóm hơn mình 8 tuổi, bà Luận thở dài khi kể về những cặp vợ chồng cùng làng: “Người ngu mà lấy được người khôn thì nhà không. Nó sẽ rất đau đớn. Tại đây, do ngu ngốc nên đứa trẻ sinh ra đã không được bình thường. Bao nhiêu năm? Những ngày này, họ được coi là những nhà khó khăn của xã. “
Con trai bà Long, con gái bà Vũ Thị Sơn, tâm thần không ổn định. Bà vừa nói vừa đau, vừa la mắng. Con trai cũng cố gắng dọn dẹp, nhưng thường Lùng phải bắt đầu chụp ảnh lại: Hải Hiền .– – Sau một năm kết hôn, sinh con trai đầu lòng là anh Nguyễn Văn Trường (Nguyễn Văn Trường) vào năm 1999. Bé trai này kháu khỉnh, chị Long rất vui mừng và hy vọng cháu không giống bố mẹ. Trường có triệu chứng giống bố khi mới 3 tuổi: khi đi ra thấy túi ni lông, miệng nhai ngấu nghiến, lên 6 tuổi được đi học nhưng trên đầu không nói gì, từ trung tâm đến bình thường. Trong đợt kiểm tra sức khỏe do tổ chức từ thiện tiến hành, cậu bé được chẩn đoán là thiểu năng trí tuệ và không thể tiếp tục đi học.

Sau khi tan học, hai em gái là Nguyễn Kim Yến (sinh năm 2002) và Nguyễn Thùy Linh ( Sinh năm 2006) cũng bị phát hiện khuyết tật ở độ tuổi đi học, giờ chỉ còn Linh tiếp tục đi học nhưng không biết đọc, không biết viết. Bạn sẽ ngồi chơi và chơi, viết đầy đủ, lớp còn hơn về nhà. Thú vị hơn, mẹ mắng: “Lin cười. ——Cách đây đúng 30 năm, do mâu thuẫn với một doanh nhân, Duck đã bị đánh do chấn thương ở đầu và sau đó được đưa đến Bệnh viện Tâm thần Trung ương với chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cô Long đi bộ cả ngày mà không làm được gì. Cô Long vẫn đi trước anh, rất nhanh nhẹn, đôi chân vẫn nhanh nhẹn, đi tìm con khắp nơi, đưa về nhà ăn cơm, tắm rửa. Giờ cô ấy bị bệnh đục thủy tinh thể, người đứng trước mặt cũng không tìm được, nghĩ lại thì cô ấy mới về nhà được.
Về kinh tế, gia đình chị Long vẫn mong muốn vào trồng chè 6 mẫu. Đại biểu Quốc hội, bây giờ cô ấy rất yếu và không ai có thể làm được. “Năm ngoái, hai mẹ con chúng tôi cầm lưỡi hái thu hoạch cánh đồng 6 mét. Thường thì một người có thể thu hoạch trong vòng 20 phút. Ở đây có ba người làm từ sáng sớm đến khuya, có lẽ ở ngoài tươi cười với nhau”, chị Long xót xa. . -Không ai trồng lúa nên giờ bà phải đi mua lúa. . Hiện cả nhà chỉ trông chờ vào 4 tiền trợ cấp tâm thần của gia đình, tổng cộng mỗi tháng hơn 2 triệu. Mỗi ngày chỉ ăn được vài bữa đậu phụ và rau, người làng bán rẻ. Chị Long cũng nuôi từ ba con gà trở lên. Ngày giỗ của con, con cháu lại được cải tạo.Đừng. Lúc đó, ba đứa cháu trai rất vui và đang đợi bà ngoại. Họ nói lớn khắp nhà chỉ dưới tiếng thở dài của bà họ.
Trường và Yên phải giúp tắm và giặt quần áo. . Người ta nói rằng Lót Linh là một thanh niên khôn ngoan hơn – ngay cả khi cô ấy tự làm tất cả mọi thứ – nhưng khi cô ấy yêu cầu làm bất cứ điều gì, cô ấy nói “Tôi không biết”.
Làm việc vất vả nhưng bà Long luôn tự hào về mình vì bà hiếm khi cần hàng xóm làm việc này. Bà nói: “Tôi ngày càng lớn tuổi, biết mình còn sống được bao lâu nữa nên không muốn vay mượn ai, có chết thì con cháu, tiếc lắm không trả hết nợ được” — 3 đứa trẻ thông minh. Khả năng hầu như không giúp ở nhà. Ảnh: Hải Hiền.
Trời mưa to như trút nước, chị Long trải chiếc áo mưa trên tấm rèm tối đen ở góc nhà. Nước chảy từ trên cao xuống. Chị cho biết, trước mặt chị đặt cả chậu lên màn để hứng mưa, nhưng nhiều nước quá, chậu nặng rơi xuống đáy ướt đẫm. Bà giải thích: “Sau đó, tôi chỉ phủ chiếc áo mưa vừa nhẹ, vừa không thấm nước.” Rồi bà chỉ lên nóc tòa nhà những năm 1970. “Phải hơn chục chỗ rò rỉ ở những chỗ như thế này”, rồi cô ngồi đếm.
Bên giường có ba bà cháu khuyết tật đang xem tivi, có khi con gà sẽ nhảy lên giường nhưng cả hai đều phớt lờ.
Trường 20 tuổi, nhưng tôi nằm trên giường cả ngày, không ai đánh đập. Linh-anh-em bỏ ít cơm cháy vào chiếc bát nhựa cáu bẩn bên cạnh, cười vui vẻ “dậy ăn đi”. Chị hai-Jin Yan-với mái tóc xoắn, ngồi bên cạnh vô tình mỉm cười và xóa câu: “Ăn cùng nhau.” Nói cách khác, ba người lại quây quần bên bát. Trên đầu treo hàng chục bộ quần áo đen, chăn gối sặc mùi nước tiểu, dường như không ai muốn đi tắm.
Hải Hiền