Đây là lần thứ hai cô con gái Jin Mai Maurier (nhũ danh Lương Thị Cúc Mai) trở lại Việt Nam. Mai hy vọng 6 tháng theo học tại Đại học Kinh tế Tài chính TP.HCM có thể giúp cô hiểu hơn về văn hóa Việt Nam, và quan trọng nhất là tìm được mẹ.

Mai là một cô gái lạc quan và dễ gần. Nhiếp ảnh: Kim Anh – 23 tuổi, sinh sống ở Pháp nhiều năm, về Việt Nam không xa lạ vì thường xuyên tiếp xúc với văn hóa quê hương. Vùng Rhône-Alpes (Pháp). Bà Marcelle Maurier (Marcelle Maurier) năm nay 67 tuổi, mẹ nuôi là một người rất yêu Việt Nam. Mọi năm, cô luôn tổ chức Tết Nguyên Đán tại nhà. Thỉnh thoảng, người phụ nữ từng là chủ một nhà hàng vẫn nấu những món ăn Việt cho gia đình nhỏ của mình. Mai rất tự hào vì mình đã có thể dùng đũa thành thạo từ năm 4,5 tuổi. Trong nhà, bà Mauriel trang trí nhiều tranh ảnh về Việt Nam.

Chính vì tình yêu với Việt Nam mà Mauriel đã đến tìm một đứa con nuôi. Còn độc thân, việc nhận nuôi Maurier không dễ dàng như một cặp vợ chồng. Cô bắt đầu xin con vào khoảng năm 1993 và 1994, nhưng không thành công. Tháng 5/1996, chị vào TP HCM thuê một khách sạn nhỏ gần đường Cống Quỳnh để hàng ngày vào Bệnh viện Phụ sản Từ Dũ chờ cơ hội làm mẹ. . Cuối cùng, sự kiên nhẫn của anh đã được đền đáp. Cô cho biết, ngày 14/6, sự ra đời của Lương Thị Cúc Mai bị người mẹ 18 tuổi bỏ rơi trong bệnh viện đã trở thành “món quà lớn nhất của cuộc đời”. Sau khi Maurier hoàn tất thủ tục nhận con nuôi, cô lớn lên tại Trung tâm Nuôi dưỡng và Bảo trợ Trẻ em Tam Bình, Thủ Đức. Vào ngày 7 tháng 8 năm 1996, cô được đưa trở lại Pháp theo giấy khai sinh của Mme Maurier. Ảnh: Kim Mai Maurier-Cô không bao giờ giấu Mai Maurier rằng cô là con nuôi. “Ngay từ khi nhận ra điều này, tôi đã biết mình không phải là con ruột của mẹ.” Gia đình nhỏ chỉ có ông Mai, mẹ và bà, ông Mai cảm nhận được tình yêu thương của mẹ và bà, và bà rất thương họ. Cô sống ở một thị trấn nhỏ nơi Mai là người châu Á duy nhất và thiếu tự tin về bản thân, nhưng tình yêu thương của mẹ và bà đã giúp cô vượt qua tất cả. “Mẹ rất thân thiết, giống như một người bạn tốt của tôi”, Mai nói. Sau này học cấp 3 ở thành phố lớn rồi vào đại học, gặp nhiều người châu Á và Việt Nam, cô gái trẻ này cảm thấy thanh thản hơn.

Năm 2012, hai năm sau ngày bà mất, Mai được mẹ đưa về Việt Nam và thực hiện chuyến du lịch 14 ngày đến 3 miền đất nước. Khi đó, ông Mai cảm thấy Việt Nam đã quá gần. Mẹ người Pháp luôn động viên cô bé đi tìm mẹ. Cô sẵn sàng chấp nhận quyết định đột ngột của Mai khi chọn học kỳ trao đổi tại Burgundy Business School, chọn Việt Nam thay vì Ý như một sinh viên Ý, nơi Mai đang theo học thạc sĩ quản lý rượu. -Mai đến thành phố Hồ Chí Minh vào tháng 1 năm 2019. Ngoài tài liệu học tập, còn có tài liệu về mẹ. Maurier cũng đồng thời đi du lịch, chuẩn bị mọi thứ từ ăn ở đến phương tiện đi lại cho con gái. Ảnh: Kim Mai Maurier-Để dành thời gian tìm mẹ, Mai đã cố gắng hoàn thành học kỳ ở Việt Nam nhanh hơn dự kiến, cuối tháng 4 cô hoàn thành khóa học, nhà trường lên kế hoạch. Cho đến tháng Sáu. Hầu như không có thông tin gì về người mẹ, chỉ có đứa con tên Lương Thị Cúc lúc sinh 18 tuổi (tức sinh năm 1977, 1978, 1979), giấy khai sinh đầy hy vọng và bi quan trong cuộc sống. . Đã tìm thấy mẹ ruột của cô. “May mắn thay, họ của tôi rất đặc biệt. Tôi thấy nhiều người Việt Nam họ Nguyễn, nhưng Luân thì rất hiếm”, Mai nói. Cô đăng thông tin nghiên cứu về mẹ mình lên các trang mạng xã hội và nhờ các thầy cô, bạn học ở Việt Nam chia sẻ thông tin giúp mình. Cô cũng đến khách sạn nhỏ của mẹ nuôi. Ở Cống Quỳnh, tôi về Bệnh viện Từ Dũ ở Trung tâm Phúc lợi Tam Bình, nhưng đến nay vẫn chưa có manh mối.

Tài liệu gốc của Mai. Ảnh: Kim Mai Maurier-Mai không dành nhiều thời gian ở Việt Nam theo kế hoạch học tập, cô sẽ trở lại Pháp vào giữa tháng 6. Cô hy vọng sẽ xin được việc vào một công ty ở Pháp, Ý hoặc Việt Nam trong tương lai, và hy vọng sẽ tăng cơ hội tìm được mẹ.

“Gặp cô ấy thì nói là không giận gì hết. Mai nói:” Mình là người may mắn vì có gia đình quan tâm, học hành đầy đủ. “Cô ấy tin rằng các bà mẹ phải có nỗi đau riêng khi phải từ bỏ đứa con của mình.” Tôi cũng muốn biết liệu mình có anh chị em nào không, Mai nói.

Jin’an

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *