Trong nhà, Nguyễn Thị Liên (sinh năm 1993) quay đầu sang một bên, cố gắng giơ cánh tay trái lên vẫy chào, trong miệng “Xin chào bố”. Ông Jian quay đầu lại, cười rạng rỡ rồi lên xe đi nghe bài giảng âm nhạc.

Ông Ruan Wenjian, 62 tuổi (khu Nam N2, thị trấn Hồng Hà, huyện Hồng Hà, Thái Bình) vẫn thường chơi đàn trong các hoạt động hội họp, cúng bái để kiếm thêm thu nhập. Ông đã nghỉ hưu cách đây vài năm với mức lương 450 tháng. Mười nghìn euro cùng với sự chu cấp của vợ cũ và tiền trợ cấp tàn tật của con gái là đủ đối với anh. Anh cho biết, để tiết kiệm tiền nằm viện cho con, anh đã mất hơn mười triệu mỗi năm. — Ngay từ khi mới sinh, Liên đã bị sặc nước ối, sặc sụa, sốt cao, nằm viện hơn 4 tháng, bác sĩ kết luận bị bại não, không hồi phục được, Liên đuổi hai mẹ con về. Về nhà, đêm nào cũng khóc, người mềm như sợi mì, vợ chồng anh Ken chăm chú nhìn các con xung đột với nhau, khi con được 3 tuổi thì ly hôn, vợ không chịu nhận con nuôi. Đau quá con ơi. Giờ con là đàn ông sống với bố, ăn thua đủ đường. Nhưng con là cục máu của bố, làm sao để bố yên “- Nó bế Liên lên và thủ thỉ với tôi đủ điều. Nghe nói. — Lương cán bộ văn hóa khu vực không đủ thuê bảo mẫu, anh Ken đưa con đi nhà trẻ, đi làm về là anh chăm sóc, tắm rửa, cho con ăn.

Năm 7 tuổi. , Nhà trẻ không nhận chăm cháu vì cháu nghỉ học, cháu đã thuê người trông cháu khi cháu lớn, cháu 10 tuổi không biết gửi cho ai, cháu để cháu ở nhà chăm, ngày đầu cháu đưa cháu Liên đi. Ngồi trên xe lăn, khóa bánh xe rồi đến điểm quan sát, một tiếng ba giờ sau Liên vẫn ngồi bất động, mệt ngủ cũng không rơi xuống đất, hôm sau lại tiếp tục như vậy. Nó vẫn bình an vô sự, rồi mạnh dạn bỏ con ở nhà một mình, đóng cửa đi làm, lâu lâu mới về nhà để xem tình trạng của nó, tôi về nhà thấy con ngồi ngoan, vừa mừng vừa tủi. Tôi ngã xuống, chỉ biết ngồi đó chờ bố về.

Anh Jian chỉ mong con khỏe mạnh để có đủ thời gian chăm sóc con gái Ảnh: Hải Hiền .—— Mỗi năm Anh Kiên sẽ đưa con gái ra Hà Nội để tập vật lý trị liệu, mong con vận động được tay chân, nhiều năm nay phòng bệnh chật chội khiến hai cha con phải ngủ dưới gầm cầu thang ban đêm, bệnh viện không có thang máy. Phòng điều trị của Liên ở tầng 4 nên mỗi khi đi mua hàng tạp hóa là anh lại đặt xe lăn xuống, anh cho biết mình phải điều trị cả ngày nên đến giờ ăn rồi cho con gái ra sân cho mát, hít thở không khí. Cái khó là mỗi lần lộn ngược xe, bố con tôi thường bị ngã. ”

Dần dần, Liên bắt đầu bấu víu lấy đồ vật bằng cánh tay trái. Niềm hi vọng đi lại của đứa trẻ đã thôi thúc bố. Kiên trì chữa bệnh. Anh Jian vắt chân tay bế con tập đi hàng ngày nhưng bao nhiêu năm nay bàn chân và cánh tay phải của Liên vẫn nằm yên.

Sau bài tập 15 tuổi về nhà. , Đầu tóc vẫn ướt đẫm mồ hôi và lưng, ông Jian đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của “Bố”.

“Con tiến lên phía trước Nhìn đi, nhìn lại xem âm thanh phát ra từ đâu. “ Khi thấy môi anh ấy mấp máy, tôi biết đó là Liên. Tôi đã gọi. Tôi bước đến và nói, tôi gọi lại. Liên Chân lại cười, “Ba”. Tôi mừng vì mình đã cười thật sự, rồi lại thấy nước mắt chảy dài, không biết nên cười hay nên khóc ”, Jianen tâm sự. Kể từ ngày đó, ngày nào bé cũng tập nói với lũ trẻ. Kể cả khi chúng không nghe tiếng, Liên cũng được Nói những câu có ý nghĩa.

Sau 5 năm học nói, anh Jian bắt đầu dạy con nhận diện từ ngữ. Giờ đây, chàng thanh niên 26 tuổi thậm chí còn nhớ số điện thoại của bố cô trên mạng xã hội , Làm quen với nhiều người Ảnh: Hải Hiền .

Gần hết đường, nhưng anh Kiên vẫn hài lòng, vì sự thiếu thốn không khủng khiếp như cảm giác suýt mất con .—— 2012 Liên ho lâu ngày, chân và bụng sưng to, được chẩn đoán thiểu năng cầu thận phải nhập viện điều trị suy tim, sau đó cho bệnh viện trở lại, thương bạn, anh Kiến muốn nâng cấp lên tuyến trên, bác sĩ cũng khuyến cáo. Giải quyết sự việc đi.

“Lúc đó trong xe cấp cứu cô ấy đã hôn mê nhưng vẫn nắm chặt tay tôi. Làm sao tôi có thể cho bé đi lại khi bé thở lại được. Đi gặp bác sĩ. Giúp đi, làm ơn cho con gái tôi ở lại, dù có thở tôi cũng không chịu thua. “-Khi được bác sĩ tiếp tục điều trị, người đàn ông gầy đi xúc động nhớ lại:” Bác sĩ thừa nhận vẫn còn cơ hội sống sót. “Ở bệnh viện hơn một tháng, gần nhưHằng đêm, anh ấy thức trắng chăm sóc em bé. Đêm đầu tiên tỉnh dậy, thấy bố ngủ trên ghế, Liên dùng tay trái đập vào giường. Quý ông mạnh mẽ cảm động và tỉnh giấc. Nghe con gái thì thầm: “Bố đi ngủ đi”, anh ứa nước mắt vì biết con gái đã được cứu sống.

26 năm qua, sinh hoạt của Liên đều có liên quan đến anh, nhất là khi cô bước vào tuổi dậy thì đều thay đổi. Nhìn một cô gái trạc tuổi mình với chiếc váy đẹp và đôi dép đẹp, anh cũng ra chợ mua. Anh ấy nói với Liên “Em cũng có quyền được làm đẹp.” Anh ấy nói anh ấy đã tìm hiểu kỹ, nhưng chỉ nhìn thấy vài lần.

“Bữa nào đi gặp người ta cũng nằm suy nghĩ cả đêm, họ thương Liên như con ruột. Mình thiệt thòi, chẳng may mẹ chồng không tốt thì cháu nó. Thật đau đớn, ”anh nghĩ, rồi dùng lưỡi bỏ qua. Ông Ken mỗi năm một già, không còn muốn đi lại. Ken ngồi bên cạnh bóp chân cho đứa trẻ, cảm thấy hạnh phúc, cơ mặt giãn ra, bỗng anh ngân nga một bài hát mới nghe trên radio: “Tự dưng thấy yêu đời quá, thích cả ngày. Yêu, Hạnh phúc ngọt ngào ”, một góc sân rộn ràng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *