Sau khi tắm xong vào chiều tối, đường Ngô Văn Sở (quận Liễn Triệu, TP Đà Nẵng) trở nên hỗn loạn. Trong quán ăn đông đúc, có một cậu bé gầy gò ôm một thùng các-tông ướt đi quyên góp.
15 phút trước, anh ấy đến một bàn trong góc nhà hàng và yêu cầu quyên góp, 15 phút sau, anh ấy đã tiễn bạn trở lại nơi này. Gọi bàn. Tại thời điểm xét hỏi, bé trai bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, trí nhớ không ổn định.
“Này, tôi đang gây quỹ để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn …”, giọng Lisp, anh đến từng bàn. Một số lắc đầu, trong khi những người khác dành vài phút lắng nghe và nói về thời điểm có nhu cầu.

Thịnh gói chặt chiếc hộp trên từng bàn và giới thiệu hoàn cảnh cho những ai muốn giúp đỡ. Thường thì cứ ba ngày anh đi nhặt ve sầu xin được khoảng 3 triệu đồng, tổ chức hai buổi phát quà.
Đỗ Văn Thịnh, năm nay 17 tuổi, còn quên cả đường về nhà. Tiến nói: “Tôi nhớ mặt người ta, nhưng không nhớ họ ở đâu. Tôi nhớ cách đây vài tháng, vài năm trước, nhưng tôi không nhớ câu chuyện của phút đó.” Đỗ Văn Khương (45 tuổi, Thịnh. (Bố của bé Thịnh) chia sẻ rằng chỉ số IQ của Thịnh thấp hơn người thường và cũng không mạnh mẽ như những người khác. Cô cũng đi học khi còn nhỏ, nhưng bệnh của cô trở nên trầm trọng hơn khi cô 11 tuổi.
“Vài phút sau, ai nói xong liền hỏi Thịnh thầm. Phút này đối với cô ấy là một kỳ tích,” Mr. Khương nói.
Thịnh học khó, không nhớ được chữ và số. Cuối năm 2014, Thịnh xin bố nghỉ học để đi lượm ve chai kiếm tiền.
Nhà nghèo, đồ đạc ít ỏi nhưng trong một vài lần Thịnh bị mất tài sản do để quên. “Mấy lần đưa điện thoại cho người ta, anh trai bỏ vào giỏ xe đạp mang đi, một lúc thì đi xe đạp ở vùng ven bị ve chai. Tôi không nhớ đã lấy ở đâu. Ra về, anh Khương kể: “Mất xe, Thịnh phải đi bộ 10 cây số mới về đến nhà.
Trong một căn phòng trọ tối tăm và chênh vênh phía sau con hẻm trên đường Âu Cơ, quận Liên Chiểu, tôi đang ngồi xem những cuốn kinh Phật nhàu nát, tôi rất chăm chú và có vẻ không liên quan. Tuy nhiên, cha của Thịnh nói: “Tôi Đọc vì tôi thích nó, tôi không nhớ gì cả. Đọc xong, tôi quên hết mọi thứ. .
Từ năm 2011, khi đi chùa niệm Phật, Thịnh đã tìm đến câu lạc bộ thiện nguyện và cùng anh theo học. Ba năm sau, Thịnh đã có thể tự mình quyên góp, từ mái ấm tình thương đến bệnh viện thành phố, đâu đâu cũng có dấu chân, chỉ số IQ cao mà sức khỏe cũng rất kém, bất cứ trường hợp nào cũng tìm đến. Bán ve chai giúp bố làm từ thiện.
Thân hình gầy yếu, ngón tay không biết đưa túi lên xe nhưng bé luôn cố gắng chất được 3-4 chiếc túi cồng kềnh. Não cá ”, có lần Thịnh mua đường, sữa làm từ thiện, nhà chật, tôi gửi con đi nơi khác nhưng không nhớ làm gì, có người nhắc thì đã hết hạn sử dụng. Bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.
Chị Nguyễn Thị Hà (45 tuổi, ngụ đường Âu Cơ) chia sẻ: “Thực sự tôi thấy cô ấy tội lắm nên có thói bồng bột. Vỏ chai, bao bì rác, anh nghèo chưa bao giờ thấy anh buồn, vừa hát vừa cười. “Đầu nhặt ve chai. Thu nhập khoảng 100.000 đồng, một nửa đi chợ, nửa còn lại đi làm từ thiện. Để có thêm tiền duy trì quỹ của mình, tối hôm qua anh Thịnh mua 300 chiếc. Ổ bánh mì và 300 hộp sữa, sau đó được đưa đến Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng. Anh bước vào từng phòng và phát bánh mì, sữa cho các bệnh nhân. “Thịnh ở tầng 11. Có hơn 100 khu bệnh nhân, không còn chỗ để tặng quà.
” Hôm nay tôi mệt lắm, chắc tôi đi cả ngày rồi. “Mọi hành lang bệnh viện đều vang lên tiếng chào hỏi cảm ơn. Thịnh, sau khi nhận được món quà nhỏ, mọi người tươi cười trả lời: “Em để quên 4 thùng sữa ở nhà, do quên nên chị cho 2 em. “
– Một đêm, chúng tôi phân phát 300 bịch bánh mì và 300 hộp sữa của Thịnh cho bệnh viện ung thư. Các bệnh nhân ở đây đều biết tôi.
Trong bốn năm qua, quỹ bán ve chai và tìm kiếm sự giúp đỡ Anh đã giúp Thịnh tổ chức khoảng 300 buổi phân phát thực phẩm, chia sẻ: “Một ngày nào đó, tôi chỉ muốn thành lập câu lạc bộ tình nguyện của riêng mình và được chính quyền địa phương đồng ý để không bị mọi người bực mình khi quyên góp. “Từ sau khi ly hôn, anh Khương không đi làm nhiều và đồng ý giảm bớt công việc để có thể chăm sóc Thịnh và cậu con trai út 12 tuổi. “Có bữa hai người nấu cơm đổ quá nhiều dầu ăn, lửa bốc cao khiến căn nhà gần như cháy rụi, tôi lo lắng từ đó không dám đi làm nên cũng không yên tâm. Bố của Thịnh không ngừng khóc, nghĩ về tương lai của con trai mình. Thời thơ ấu của Thịnh bị nhiều bạn bè chế giễu, ông chỉ mong xã hội tương lai đừng áp bức mình, cũng đừng áp bức mình, cho cô bé được sống một cuộc sống bình yên.