“Chiều chim vịt kêu Chiều tưởng mẹ nghĩ đến mẹ Chiều hát ru phòng bên đánh thức trưa. Nó mới chợp mắt được 20 phút mà đã hai ngày nay nó ngủ quên mất.” Đang định gọi điện cho vợ như thường lệ, nhưng đột nhiên dừng lại và nhìn vào giữa nhà, ở đó, ảnh của vợ anh được đặt trên một chiếc bàn nhỏ, xung quanh là mùi khói và hương thơm .— – Tiếng vo ve nhẹ của lũ trẻ đã đánh thức tâm trạng u uất của anh, anh vất vả vào phòng bên, chú anh đã ngủ say với hai đứa trẻ sinh đôi, hai bé trai hai tháng tuổi nhưng chỉ có một em bé sơ sinh. Anh nói với em gái, rồi quay lại nói: “Cũng may là có bác sĩ cứu giúp, nếu không thì không biết làm sao. Tôi chỉ là một người cha, tay chân còn đang mò mẫm. “Ngồi thẫn thờ, vỗ nhẹ vào lưng vợ. – Ngày vợ sinh con cách đây 2 tháng được coi là ngày hạnh phúc nhất trong đời anh Nguyễn Văn Hee (49 tuổi) ở Dạ Trạch, huyện Khoái Châu, huyện Hồng Ân. Xã Yên Vĩnh, sau 25 năm chờ đợi, bị sẩy thai ngay sau đám cưới, từ đó đến nay, bụng vợ là Nguyễn Thị Oanh vẫn không hề nhúc nhích, hai lần thụ tinh không thành, cuối năm 2018, vợ chồng anh quyết định làm lần cuối. Ra Hà Nội thử một lần, vì thấy một cụ già cùng làng vừa “sinh con” thành công .- “Chồng 48 tuổi, vợ 46 tuổi. Sau đó, chúng tôi thảo luận rằng nếu không còn thời gian này nữa, thì chúng tôi sẽ ở lại. “

Anh không ngờ rằng sau bao nhiêu năm chờ ngày có con, không ai chăm sóc. Ảnh: NV.

Hôm bác sĩ thông báo đặt phôi thành công, anh rơi nước mắt khi tay run run cầm tay một người phụ nữ. Chảy nước mắt. Ở đầu làng, giá quần áo hàng tháng của chị Oanh là 100.000, anh dọn đi để vợ dưỡng thai. Cả nhà háo hức chờ đàn Đông Tảo của anh .— – Hôm vợ sinh tuần 32, nằm ngoài khó chịu lắm, y tá lấy hai bàn tay đỏ hỏn lên mặt anh chần chừ, hai bàn tay nhỏ bé đã hằn lên xương sườn và vết chai. Những con vật đông cứng trước mặt họ, nặng lần lượt 1,8 kg và 2 kg, cựa quậy, và tôi rất vui vì cả hai đều ổn.

Tôi bước vào phòng đứa bé, nó đứng bên ngoài và vỗ tay cách ly. Khẽ nói: “Này, này, này, bố” rồi bẽn lẽn nhìn nó, vì sợ ai đó nghe thấy câu hỏi: “Con già thế? “

Quay lại phòng mổ, anh giang tay ra. Bàn tay yêu thương của vợ:” Hai đứa con mạnh mẽ, một đứa giống tôi và đứa kia giống tôi. Trời đất thương vợ chồng tôi. Sau khi mổ lấy thai, vợ anh cười méo xệch vì đau, anh động viên “Anh ở nhà chăm sóc mẹ con em nhé”. “-20 ngày sau, hai cháu Nguyễn Gia Khánh và Nguyễn Bảo An được ra đời. Đây là niềm vui của cả gia đình. Bà mẹ bỉm sữa đang nuôi hai con, mỗi ngày vợ pha 2 bình sữa. Anh Hiếu ngồi một đầu và chị Oanh. Ngồi một đầu. “Cu mút, cái miệng lắm! “Anh ấy cáu gắt. Nghe tin xong, chị Oanh nói với chồng:” Ăn nữa đi, mệt quá! ” Xiwu nói, “Anh ấy đã cười nhạo giọng nói của mọi người.” “Người ta làm lụng vất vả, gia đình tôi vất vả, khó khăn nhưng vì tiếng khóc trẻ thơ nên họ vẫn tràn đầy hạnh phúc. .

Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, đêm 24/9, anh thấy con khóc nên gọi vợ pha sữa “Cô ấy mãi không tỉnh, tôi mới biết cô ấy đã tắt thở. Ông này nóng quá, lúc gần sáng đã bảo đi mua tã mềm cho con khác, sao tự nhiên lại như vậy? , Giọng cô ấy biến mất, nhưng nước mắt lại trào ra.

Anh vẫn không biết tại sao cô đột ngột qua đời. Ngày đó, Khánh và An vừa tròn hai tháng tuổi. Người đàn ông vừa lên chức bố đã bị sốc và nói một cách bất ngờ và không thể giải thích được về lý do tai họa ập đến với gia đình mình.

Hôm đó anh chở vợ ra đồng, tối ghé vào thăm hai con rồi về ông bà ngoại, thấy hai đứa bé khóc vì mẹ thở dốc, anh ngửa mặt lên trời nuốt nước bọt. : “Giờ thì biết chưa?”

Gia Khánh và Bảo An vừa từ bệnh viện về Hà Nội khám do ảnh hưởng của việc sinh non hai tháng. Nhiếp ảnh: Hải Hiền .

Ba ngày sau, hai đứa trẻ trở về nhà và nằm xuống bên phòng thờ mẹ. Chị Nguyễn Thị Hảo, chị của anh Hiếu cho biết: “Các em đến xem ảnh mẹ và tâm linh mong mẹ che chở cho mình.” Chị giúp chăm sóc các em. Đến tối, anh Hiếu dậy cho cháu bé ăn nhưng lúc này người pha chế không phải là chị Oanh mà là bác của họ. Anh ngồi trên giường, tay vẫn ôm chặt lấy Khánh, người anh vẫn tham lam như cũ nhưng anh không dám cất lên giọng nói quen thuộc vì không nghe thấy tiếng vợ trả lời, sợ cô khóc. Tảo – nguồn thu nhập chính hiện nay – anh Hiếu đang cân nhắc loại bỏ loại tảo này vì lo ngại ô nhiễm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các con. Vì không ai làm được nên nó có hơn 2 công lúa, giờ cho người ta cấy. Anh nói: “Giờ tôi biết thuê ai để chăm sóc hai đứa bé còn đỏ hỏn này”.Em gái cô ấy đã khóc và đôi mắt đẫm nước như thủy tinh.

“ Này, bạn thấy đấy, hãy đến ôm đứa bé này. ” Nghe thấy tiếng động, nó bật dậy, loạng choạng chạy quanh phòng, nói: “Đây, đây.”

Hải Hiền

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *